Chiếc thùng cũ

đoản văn (8)

Ồ, cuối cùng thì cũng có một chàng cựu chiến binh lang thang ra ngoài cánh rừng Kartunsky. Thật kỳ lạ là sau mười tám năm, địa hình nơi đây được bảo tồn tốt đến nỗi, mặc dù có hơi bị sạt lở – hoặc ở những dãy chiến hào, hoặc ở những ổ đại bác – nhưng cái hố xạ thủ cá nhân – nơi Ivan chưa từng quen biết đã chôn vùi tấm thân đẫy đà của anh trong chiếc áo ca-pốt ngắn lem luốc – vẫn vẹn nguyên. Trong những tháng năm ấy, những súc gỗ tròn trên nắp các công sự đã bị tháo dỡ và mang đi, tất nhiên rồi, trong khi các hố đất trũng thì nằm trơ ra đó.

 

Mặc dù tôi không chiến đấu trong khu rừng này, nhưng ở ngay khu bên cạnh, thì cũng có thể coi như tôi đã từng ở đây. Tôi đi lang thang từ công sự này qua công sự khác, cố hiểu xem điều gì đã xảy ra nơi đây. Và đột nhiên, trên lối ra ở một công sự, tôi bắt gặp một chiếc thùng cũ – một chiếc thùng nằm đó đã mười tám năm và lẽ dĩ nhiên, suốt mười tám năm ấy, nó đã không hề bị đụng đến.

Vào mùa đông đầu tiên của cuộc chiến, nó có lẽ cũng đã móp méo lắm rồi. Có thể, ngang qua cái làng bị thiêu cháy, một người lính nhanh tay đã tóm lấy nó – chiếc thùng bị thủng đáy, phần còn lại hình nón cũng đã bị giẫm nát – rồi dùng nó để nối cái lò bằng sắt tây cho thông với ống khói. Vậy là ở ngay công sự này, trong mùa đông nguy ngập đó, kéo dài 90 ngày, mà cũng có thể là 150 ngày, cho đến khi mặt trận ngừng tiếng súng, nó đã để cho bao nhiêu là khói lùa qua mình. Cái thùng chắc đã từng bị nung đến đỏ rực. Từ nó, có những đôi tay đã được sưởi ấm. Từ nó, có thể người ta đã châm thuốc hút, và bánh mỳ được nướng vàng. Bao nhiêu khói đã lùa qua đây là bấy nhiêu suy nghĩ chưa được bày tỏ, bấy nhiêu tư tưởng chưa được viết ra từ những người có thể đã mất từ lâu.

Sau đó, vào một buổi sáng, dưới ánh nắng mai lung linh, người ta thay đổi đội hình chiến đấu. Công sự bị đảo tung, viên chỉ huy thúc giục đơn vị của mình : “Nhanh lên! Nhanh lên!”. Chiến sĩ cần vụ tháo dỡ bếp lò, quẳng tất cả lên xe, tất tần tật mọi thứ… Tuy nhiên, đến cái thùng móp thì không còn chỗ. “Quăng nó ngay đi!” – Thượng sĩ la lên – “Đến chỗ mới, cậu sẽ tìm được cái khác!”. Sẽ phải đi rất xa, và vấn đề tất nhiên còn liên quan đến mùa xuân. Chiến sĩ cần vụ ngập ngừng đứng lại với chiếc thùng cũ, thở dài rồi đặt nó xuống, ngay chỗ lối ra.

Tất cả bật cười vui vẻ.

Từ bấy đến nay, những súc gỗ tròn lát trần công sự đã bị lấy đi. Bị lấy đi cả chiếc ghế ngựa đặt bên trong công sự, rồi thì bàn. Cuối cùng, chỉ còn chiếc thùng cũ là ở lại với công sự theo cái cách như vậy đấy.

Tôi đứng bên chiếc thùng cũ, ký ức ùa về. Đồng đội nơi tiền tuyến, họ mới sáng tươi biết chừng nào. Ước gì tất cả chúng tôi hãy còn đây, và tình bạn của chúng tôi sẽ là điều đẹp nhất trên đời. Bao nhiêu khói ngày cũ đã tan rồi. Chiếc thùng cũ han rỉ bị bỏ quên này sẽ không bao giờ còn phải dùng đến nữa…

Thu Anh

Dịch từ nguyên bản tiếng Nga

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *