Mắt đen, tóc đen, ôm đàn hát bi ca, đó là hình ảnh của Hồng Hạnh hai mươi năm trước trên sân khấu ca nhạc Sài Gòn. Giờ Hồng Hạnh hát nhạc jazz, sành điệu, thong dong trên phố với con trai như hai chị em và được người khác chờ đón như một diễn viên truyền hình có duyên. Ai cũng nhìn thấy ở chị một hình mẫu đàn bà hạnh phúc.
Chỉ chị biết trong lòng mình khi nào vơi đầy, khi nào yên ả, khi nào bão giông. Và cũng chỉ chị biết, đâu là nỗi đau lớn nhất trong đời mình và giữ chặt lấy nó, không chia sẻ. Thời gian phủ dày lên cuộc đời mỗi con người, nhưng nó cũng sẽ làm cho mọi thứ giản đơn hơn, khổ đau cũng lặn nhanh vào sau những nụ cười…
Hồng Hạnh của ngày "Em mãi là niềm đau" mang đến hình ảnh một cô gái thiết tha, trĩu nặng những ưu tư và buồn chán. Những bản ballad trữ tình, u sầu đầy kịch tính.
![]() |
Ca sĩ Hồng Hạnh |
Ngày đó, Hồng Hạnh là gương mặt không thể thiếu trong những chương trình ca nhạc lớn của TP Hồ Chí Minh. Sự ổn định, phong thái tự tin, giọng hát đẹp và luôn xuất hiện cùng cây guitar gỗ, đó là thế mạnh của chị. Ở những năm tháng ấy, người ta có thể không nhớ khuôn mặt chị, nhưng giọng hát và phong cách âm nhạc ấy là một điểm ghi nhớ điển hình. Và Hồng Hạnh cũng nằm trong số những ngôi sao không cần biết đến công nghệ lăng-xê.
Chính vì thế, sức sống của giọng hát này không bao giờ phụ thuộc vào các trào lưu. Đến nay, những "Tình ca cho em", "Mùa thu cánh nâu", "Em mãi là niềm đau"… là những bài hát chưa có giọng ca nào thay thế được. Tất nhiên, ngày đó đã đi qua. Và Hồng Hạnh cũng đã rẽ cuộc sống của mình qua một ngả đường khác. Thế nên về sau này, chị hát nhạc jazz, R&B, với những khúc ngân mênh mang và phong thái sôi động hơn nhiều. Chị cũng hát nhạc Nhật cho người Nhật nghe. Mọi thứ đã khác xưa nhiều lắm.
Tôi hỏi chị, từ trên đỉnh cao của sân khấu, rồi phải đón lấy những đổi thay liên tục trong thị trường âm nhạc, gần như mọi thứ đã được thay thế, chị có cảm thấy buồn không? Hồng Hạnh nói rằng không. Tôi biết, nếu hỏi chị câu đó vào mười năm trước, chắc chắn chị sẽ nói có.
Khi ấy, không chỉ mình chị, mà rất nhiều ca sỹ khác, đã quen với công nghệ biểu diễn đơn sơ, đã quen với sự mộc mạc của sân khấu, bỗng gần như bị trào lưu nhạc thị trường đánh bật ra khỏi thánh đường của mình.
Ai cũng biết điều ấy. Người làm nghề thì biết kỹ càng hơn. Càng kỹ càng thì càng dễ đau. Và Hồng Hạnh đã ẩn dật suốt nhiều năm. Lấy chồng, sinh con, kinh doanh nhà hàng, chỉ lâu lâu đi hát cho đỡ nhớ nghề, đi hát để tìm vui.
Hồng Hạnh tuyệt nhiên không xuất hiện trên báo chí. "Mình không phải là mẫu người thích nổ. Mình muốn làm mọi việc âm thầm, khi thành công thì mới trưng ra. Khán giả họ không có nhu cầu biết dự định của mình, họ chỉ muốn nghe mình hát và mình phải có trách nhiệm cống hiến cho họ những thành công của mình. Còn thất bại cũng nhiều, mình phải biết giấu nó đi. Ngày đó, mình nghỉ hát, lấy chồng rồi sinh con. Những ngày mang bầu, mình đi học tiếng Nhật, hát tiếng Nhật, thu âm album. Đến khi nó phát hành thì mọi người mới biết" – Hồng Hạnh vừa cười vừa nói.
Hồng Hạnh có cái nét duyên của một người đàn bà biết mình đẹp nhưng lại không kiêu kỳ. Ở chị, có cái gì đó rất đàn bà, nhưng lại có cái hồn nhiên của một cô gái mới lớn, lí lắc và rất hay cười. Không biết tôi nhìn chị vậy có chính xác không, hay bất cứ người phụ nữ nào ở tuổi hồi xuân cũng đều như vậy.
Nhưng chị xuất hiện tung tăng, váy áo hồn nhiên và khoe hình con trai mà như khoe một cậu bạn trai mới : "Đẹp trai lắm, đó, thấy không? Giống Bi Rain chưa? Nó cao hơn mình nữa, 17 tuổi rồi, mà đi ngoài đường khoác tay nhau, nó rút ra. Nó nói, lỡ bạn nó thấy thì kỳ. Mình nói sao kỳ? Mẹ đẻ con ra, giờ con lớn, đẹp trai rồi con "chảnh" với mẹ phải không? Nó nói không chảnh, nhưng mà vẫn thấy kỳ, nó chỉ cho thi thoảng ôm vai thơm trộm má nó thôi. Nó đi coi mình hát, hỏi mẹ hát hay không? Nó nói, dở ẹc.
Mình giật mình. Nó cười phá lên, nói chứ mẹ hát cũng được lắm đó, già rồi mà hát vẫn còn sung quá đi thôi. Mình coi nó như người bạn, để lỡ nó có chuyện gì khó nói, nó cũng còn có nơi mà sẻ chia. Con mình mình chăm, mình mê nó nên lo cho nó. Mình bảo ông xã, biết nó đẹp trai như vầy ngày xưa đẻ liền lấy ba bốn thằng con trai… ". Kể xong tới đó thì cười lớn. Có vẻ không muộn phiền.
Phong Vân – Theo CAND online