Đầu tháng 10 vừa qua, ông Hữu Thỉnh gọi điện vào cho ông Thanh Thảo, nói : "Tôi chuẩn bị vào Quảng Nam để họp nhà văn miền Trung, ông cố gắng ra nhé?". Ông Thảo vừa trêu vừa hứa : "Cuối năm, ông kiếm cớ tiêu cho hết tiền Hội Nhà văn chứ hội thảo… gì! Nhưng tôi sẽ ra và đưa ông vào khu du lịch Thiên Đàng chơi". Ông Thỉnh bảo : "Vâng, tôi sẽ đến Thiên Đàng của ông, miễn ông đừng đưa tôi qua 9 vạc dầu của Diêm Vương là được!".

Hai ông này hễ gọi điện thoại cho nhau, thể nào cũng có vài câu trêu ghẹo. Già như sạn sông rồi nhưng vẫn giỡn như con nít.

Rồi Hữu Thỉnh cũng vô Tam Kỳ, nhưng Thanh Thảo không ra được và Thiên Đàng không dành cho mấy nhà thơ "Nói một đường, làm một nẻo" này.

Thôi thì không vào được Thiên Đàng thì vào Quảng Ngãi. Ông Thỉnh tiếp tục hứa : "Tôi vào Phú Yên, hai hôm sau tôi ra, ghé thăm ông". Thực ra vào Phú Yên chỉ là cái cớ, còn mục đích chính của chuyến đi không phải thế.

Lần này thì đúng hẹn. Chỉ sai có… nửa ngày. Thay vì "ăn cơm trưa tại Quảng Ngãi" như đã hứa thì mãi đến 6 giờ tối mới đến nơi.

Ông Thỉnh làm thơ hay ve kêu, nhưng trí nhớ cũng kém ve kêu. Bằng chứng là ông đến nhà Thanh Thảo dễ có đến chục lần rồi, nhưng vẫn quên. Sợ Thanh Thảo chửi "Ông là thằng ú ớ!" nên ông Thỉnh cậy mình qua chiếc điện thoại cầm tay : "Anh đã vào thành phố (rất giống tựa đề tập thơ của ổng) rồi, em đang ở đâu? Đang ở ngoài đường! Đường nào? Đường thiên? Là đường nào? Thiên đường! Bớt đùa đi thằng em! Mày là thằng tuyệt vời lắm đấy. Tao định về luôn Hà Nội, nhưng tao không nỡ ngang qua quê thằng em mà lại chẳng thăm mày!". Hè hè. Mình còn lạ gì cái "tuyệt vời" nhiều như cát sông của ông này!

"Nhưng mà anh đến đâu rồi?". "Ừ, anh vừa qua khách sạn cao cao" (Bố thằng Tây cũng không biết khách sạn cao cao ấy là khách sạn nào!). Mình đoán là khách sạn  Trung Tâm. "Ừ, anh cứ chạy thẳng ra ngã tư Quang Trung – Hùng Vương rồi rẽ trái, bỏ ngã tư đầu tiên đến ngã tư thứ hai gặp Phan Bội Châu, em đứng đường (không phải ca-ve đâu), đợi anh!". Tắt máy.

Máy tút tút. "Anh tới đâu rồi?". "Để tao xem thử. À tới Hai Bà Trưng rồi!". "Cha mẹ ơi, chạy lút rồi, quay lại đi". "Ừ ừ, em cứ giữ máy, không tốn tiền đâu. Mà tao gọi mày hay mày gọi tao ấy nhỉ?". "Em gọi anh đấy!". "Thôi tắt máy, anh gọi lại cho" (Thực ra là ổng gọi, mình lừa ổng một cú mà ổng cũng tin. He he). Máy lại rung lên. "Mày đang đứng đường nào?". "Đây đây, trước mặt anh đây". "Úi giời ui! Thằng em tuyệt vời! Mày từ xó xỉnh nào hiện ra thế hả? Sao trông mày từng trải thế?". Thôi thì đủ các kiểu khen, trừ phong bì thì không thấy đâu cả! "Phong bì đâu?". "Tao làm gì có phong bì! Đi đâu cũng đòi phong bì! Mình là nhà thơ, không cần phong bì em à! Hề hề!".

Dẫn Hữu Thỉnh vô nhà Thanh Thảo. Lại tay bắt mặt mừng y như đi tập kết 21 năm không gặp nhau, dù hai vị vừa gặp tháng trước.

Hữu Thỉnh vẻ mệt mỏi : "Ngồi chơi với ông một chút, mình đi ngay kẻo Nguyễn Hoa đợi ở Tam Kỳ!". Ông Thảo : "Ở đây ăn cơm cái đã, cơm rau dưa thôi. Việc gì phải vội. Ông thì lúc nào cũng tất bật, được cái gì?". Hữu Thỉnh nói : "Phải thảo luận với chú lái xe cái đã". Thảo luận xong, cả đám nhất trí ra quán cơm Niêu.

Thỉnh vừa ăn vừa khen rối rít : "Nếu có sai lầm nào trong chuyến đi này thì việc về Tam Kỳ mà không ở lại Quảng Ngãi để ăn bữa cơm ngon như thế này là sai lầm nhất!".

Cơm thì cũng ngon thật, nhưng khen kiểu đó là "ngờ" lắm. Mình hát khe khẽ : "Ai cũng gọi một vài chai, nhưng mà vị nào giả tiền?". Thỉnh đoán ra ngay : "Khè khè, thằng em kháy ông anh mày! Tiền là chuyện nhỏ!".

Trong bữa ăn "rất ngon" ấy, sao mình cứ thấy tâm trạng ông Thỉnh luôn bất an. Ổng giới thiệu với mình về thằng cháu ổng cùng đi trong đoàn. "Thằng cháu" ấy thỉnh thoảng lại biến đi một lúc. Hành tung của gã có vẻ tù mù quá.

Mặt ông chú thì lúc nào cũng căng thẳng. Mặt thằng cháu thì có vẻ sợ sệt, trông "bất minh" lắm. Mình "nghi" nhưng không dám hỏi.

Thế rồi chiều nay check mail, thấy bài thơ này của Thanh Thảo, mình vỡ mọi điều.

Em xin lỗi ngàn lần anh, anh Thỉnh nhé? Mình đã khóc khi đọc bài thơ này của Thanh Thảo, như đã từng rưng rưng khi đọc bài thơ "Phan Thiết có anh tôi" của Hữu Thỉnh năm nào.

Tất cả sự "căng thẳng" và "bất minh" ấy là vì trên xe có một người thứ 4. Người mà Hữu Thỉnh đã viết bài thơ cảm động nhất trong sự nghiệp thi ca của mình. Bài thơ như sau :
PHAN THIẾT CÓ ANH TÔI

Anh không giữ cho mình dù chỉ là ngọn cỏ
Đồi thì rộng, anh không vuông đất nhỏ
Đất và trời Phan Thiết có anh tôi
Chính nơi đây anh thấy biển lần đầu.


Qua cửa hầm
Sau những ngày vượt dốc
Biển thì rộng, căn hầm quá chật
Khẽ trở mình, cát đổ trắng hai vai.

Trong căn hầm mùi thuốc súng, mồ hôi
Tim anh đập không sao ghìm lại được
Gió nồng nàn hơi nước
Biển như một con tàu sắp sửa kéo còi đi.

Những ngôi sao tìm cách sáng về khuya
Những người lính mở đường đi lấy nước
Họ lách qua những cánh đồi tháng chạp
Trong đoàn người dò dẫm có anh tôi.

Biển ùa ra xoắn lấy mọi người
Vì yêu biển mà họ thành sơ hở
Anh tôi mất sau loạt bom tọa độ
Mặt anh còn cách nước một vài gang!

Anh ở đây mà em mãi đi tìm
Em hy vọng để lấy đà vượt dốc
Tân Cảnh
Sa Thầy
Đắc Pét
Đắc Tô.

Em đã qua những cơn sốt anh qua
Em đã gặp trận mưa rừng anh gặp
Vẫn không ngờ có một trưa Phan Thiết
Em một mình đứng khóc ở sau xe.

Cánh rừng còn kia, trận mạc còn kia
Vài bước nữa là tới đường số Một
Vài bước nữa
Thế mà
Không thể khác.

Biển màu gì thăm thẳm lúc anh đi
Anh không hay cánh đồi ấy tên gì
Nhưng em biết ngày ngày anh vẫn đứng
Anh chưa biết đã tan cơn báo động
Chưa biết tin nhà, không nhận ra em
Không nằm trong nghĩa trang

Anh ở với đồi anh xanh vào cỏ
Cỏ ở đây thành nhang khói của nhà mình
Đồi ở đây cũng là con của mẹ
Lo liệu trong nhà dồn xuống vai em.

Tiếng còi xe Phan Thiết bước vào đêm
Đèn thành phố soi người đi câu cá
Anh không ngủ, người đi câu không ngủ
Biển đêm đêm trò chuyện với hai người.

Cứ thế từng ngày Phan Thiết có anh tôi.

1981

Còn đây là bài của nhà thơ Thanh Thảo

HAI ANH EM
(Tặng H.T – Ngày đưa anh từ Phan Thiết về quê)

không xe tăng, không đại pháo
hai anh em đi bên nhau nghìn cây số
đi bên nhau, kẻ mất người còn
đi bên nhau hai thế giới
hai nỗi buồn
40 năm âm dương.
xa xưa lắm ngày hai anh em đi bên nhau
phía sau con trâu, phía trước con bò
những ngọn đồi sim mua xơ xác
dù anh em kiến giải nhất phận
nhưng đâu phải đi bên nhau thế này
mỗi lúc xe dừng, thằng cháu vật vờ thắp nén hương
mỗi bữa cháo chợ cơm đường, giấu diếm mời anh một bát
không dám nói, không dám nấc
anh hun hút thế giới chảy ngược
em ngẩn ngơ rát mặt bụi đường
đâu dám nghĩ ngày hai anh em về quê hương
lại dằng dặc thế
nếu cõi kia có cây số
sẽ hiện cột – 1.500.
xe chở hai anh em chạy lầm thầm đường Một
mà khác dấu âm (-) dương (+)
nghĩ còn may trời cho em tìm đúng anh
nghĩ còn may sau 40 năm có ngày anh về lại quê nhà
nghĩ còn may hơn hai anh em nhà Trung Trung Đỉnh
em ôm anh trong chiếc túi du lịch
đêm đông se sắt đợi tàu
nghĩ còn may hơn hàng chục vạn anh em khác
mỏi mòn mờ mịt tìm nhau

6/10/2008

Phạm Đương – Theo SCL

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *