Tất nhiên sau vụ phong tỏa thì nhóm của Yazaki nổi tiếng như cồn. Những cảnh sát điều tra ra và kết quả là chàng Yazaki và Adama bị cấm túc ở nhà 119 ngày. Thật đau buồn làm sao. Nhưng hình như hy vọng không bao giờ tắt. Vì thiên thần Lady Jane đã gửi tặng chàng Yazaki một bó hoa hồng an ủi làm chàng sung sướng như điên. Chàng lại âm mưu làm một đại nhạc hội văn nghệ nữa. Và lần này ai cũng giúp chàng. Buổi đại nhạc hội đầy khiêu khích mang tên “Đại nhạc hội văn nghệ bình minh dựng đứng”.

Nhưng có lẽ niềm sung sướng nhất của Yazaki là được gần gũi thiên thần Lady Jane trong lúc quay phim và diễn kịch. Chàng Yazaki cảm thấy kích động vô cùng, lúc nào cũng muốn làm cho thiên thần mất hết lý trí để làm trò mờ ám nhưng không được. Tội nghiệp chàng làm sao. Đến khi kết thúc buổi đại nhạc hội, hai người có dịp đi dạo bên nhau. Cặp tình nhân bước vào một công viên nhỏ ngồi ghế xích đu, và chàng Yazaki mới hỏi “Em đã từng hôn ai chưa?”. Thiên thần đỏ mặt bẽn lẽn lắc đầu và nhắm mắt lại. Đúng là cơ hội ngàn năm một thuở. Nhưng chàng run bắn người lên, cổ họng khô khốc, và đôi môi tuyệt đẹp của thiên thần làm chàng sững sờ, khiến chàng không đủ dũng cảm chạm môi mình vào đó. Chàng lại rủ “mùa đông này mình ra bãi biển chơi nghe em”. Thiên thần (chắc cũng chán nản) mở mắt ra và gật đầu.

Rồi mùa thu qua đi, mùa đông gọi mời. Hai con người trẻ tuổi dìu nhau ra bãi biển Karatsu. Chàng muốn ngắm cảnh hoàng hôn trên biển nên dẫn nàng đi xem phim trước để giết thời gian. Không may đó lại là bộ phim “Máu lạnh” với đầy cảnh giết chóc làm thiên thần hoảng sợ phải lấy tay che mặt. Hai người ra bờ biển ăn trưa, thảo luận về bộ phim và trở về nhà mà vẫn chưa kịp hôn nhau. Điệp vụ thất bại. Đây là lần thất bại thứ ba của chàng Yazaki. Lần đầu tiên là vào mùa hè năm mười bảy tuổi, chàng Yazaki bỏ nhà ra đi vừa để trốn cuộc thi điền kinh vừa để tìm một em gái để bước chân vào đời. Chàng tự bảo mười bảy tuổi mà vẫn còn là trinh nam tử thì là chuyện hệ trọng đấy. Sau khi xem ba suất phim khiêu dâm, chàng lang thang ra bờ sông gặp mụ tú bà đưa về nhà thổ. Một mụ đen thui, mặt mũi như con gấu trúc bước ra làm chàng hoảng sợ và nhớ đến cảnh mẹ mình giờ đang khóc thương con đỏ mắt. Sau khi khiêu khích một hồi không đựơc mụ gấu trúc bèn nói “thôi thì tôi dạng háng ra cho cậu làm gì thì làm nhé”. Và chàng vẫn làm không được. Mất một mớ tiền mà vẫn còn là trinh nam tử, chàng quay về nhà mới hay cuộc thi điền kinh chưa diễn ra vì trời mưa phải dời lại.

Như vậy, năm 69 của chàng kết thúc với ba vụ thất bại trên tình trường và hai vụ thành công trên chiến trường là phong tỏa trường học và tổ chức đại nhạc hội văn nghệ.

Tất nhiên là năm tháng sẽ qua đi, chàng Yazaki và các bạn bước vào đời. Phần cuối truyện gợi cho chúng thấy số phận của những người bạn chàng. Nhưng ta hãy nói về một câu chuyện tình. Yazaki và Matsui chia tay nhau vào một ngày chủ nhật mưa rơi tháng 2 năm 1970 sau khi nàng đã thay lòng đổi dạ. Và vào một ngày nàng nói với chàng sẽ bước sang ngang. “Tối hôm đó, tôi đã uống cạn một chai wisky Kaku, nửa chai rượu trắng Sunory, một chai vang đỏ và ăn hết hai dĩa cari, hai chén bò hầm. Sau đó, vào lúc sáng sớm, tôi lấy sáo ra chơi, kết quả là tên yakuza nhỏ tuổi sống chung căn hộ với tôi phàn nàn là tôi làm hắn mất ngủ và thoi tôi bốn quả vào mặt”.

Nhưng rồi sau đó khi chàng đã là một tiểu thuyết gia, và nàng đã lập gia đình thì hai người vẫn còn chút liên lạc.

“Từ khi trở thành nhà văn, tôi có nhận được một vài lá thư của nàng và một cuộc điện thoại. Lúc nàng gọi, tôi đang nghe bài “Tất cả chúng ta đều cô đơn” của Boz Scaggs.

“Đó có phải là bài của Boz Scagg không?”

“Ừ”

“Anh vẫn còn nghe Paul Simon chứ?”

“Không, không nghe nữa rồi”

“Em cũng nghĩ vậy. Em thì thỉnh thoảng vẫn còn nghe”

“Dạo này em ra sao rồi?”

Nàng không trả lời câu hỏi đó. Và vài ngày sau nàng gửi cho tôi một lá thư:

“Khi nghe giọng nói của anh trên nền nhạc của Boz Scaggs em như trở về thuở học trò. Em cũng thích Boz Scaggs, nhưng giờ em không nghe nữa. Cuộc sống của em trong vòng một năm qua ngày càng trở nên tồi tệ vì thế em nghe Tom Waite rất nhiều. Em muốn quên đi sự tồi tệ này nhưng em nghĩ cách duy nhất khả thi là bắt đầu một cuộc sống mới…”

Cuối thư nàng viết một dòng tiếng Anh từ bản nhạc của Paul Simon :

“Vẫn điên rồ sau bấy nhiêu năm…”

Chúng ta nghĩ gì về câu hát ngậm ngùi ấy? “Vẫn điên rồ sau bấy nhiêu năm…”. Qua bao nhiêu năm tháng, cái nhiệt huyết tuổi trẻ vẫn còn. Nó làm cho cuộc đời của chàng và của nàng trở nên lộn xộn. Hai người vẫn sống cuộc đời hai mặt, đung đưa đi trên sợi dây cuộc đời, chông chênh giữa hai bờ hiện thực và mộng tưởng. Tuổi trẻ là phá hủy và trên nền hoang tàn ấy, tuổi trẻ sẽ dựng xây.

Chúng ta cần nhiều hơn những tòa nhà đổ nát. Chúng ta cần niềm hy vọng được dựng xây.

Nhưng câu chuyện lững lờ bỏ ngỏ. Ta không biết tương lai nào cho những đôi mắt tối.

Nhưng như vậy mới là cuộc đời. Chúng ta đều tìm thấy mình trong hình ảnh của chàng và nàng. Và khi sự bội phản cuộc đời làm nụ cười chúng ta đẫm lệ chua chát thì lật một trang “69”, ta vẫn thấy bùi ngùi khi nhớ lại những đam mê thanh xuân và nhiệt tình tuổi trẻ.

Theo Hoàng Long – Vietimes

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *