"Nghề này, em nào khôn hồn thì cưới chồng rồi hãy đi làm báo, hoặc cưới chồng ngay khi mới vào nghề. Cơ quan báo chí nào cũng có quá trời em muộn chồng, đa số ở bộ phận tòa soạn, phóng viên. Có chút tri thức, hay nói chuyện chính trị – xã hội, có quán tính phê phán thiên hạ từ trong máu. Nói chuyện nghe chơi thì được, chứ sống đời ở kiếp với một cô vợ xã hội như vậy, ai chịu thấu!
Đã vậy, do đi nhiều, quen nhiều nhân vật tên tuổi nên nữ làm nghề báo hay mơ cao. Mà mấy anh trên cao nó lại thích gái trẻ chân dài, nên nó cóc lấy vợ nhà báo. Khổ!"…
Trước ngày 21/6, tôi – một nữ nhà báo – nhận được một cái tin nhắn offline như thế… Định gầm gừ mắng cái nhắn tin này một trận, nhưng càng ngẫm, càng thấy thấm… Cũng là một bi kịch thật!
Bi kịch bắt đầu ở chính cái sự tỉnh táo… Đàn ông sợ nhất gặp những người phụ nữ quá tỉnh táo.
Nữ nhà báo dường như có chút tỉnh táo trong nghề nghiệp, và đôi khi, quên mất, họ lại đem áp dụng với đàn ông. Đàn ông vốn dĩ muốn người phụ nữ ngồi trước mặt phải có chút ngây thơ, ngơ ngác như bò đội nón thì càng tốt. Mục tiêu của họ không hẳn chỉ là lừa lọc những chuyện này nọ, mà cốt yếu là muốn khoe kiến thức và bản lĩnh.
Nhưng với nữ nhà báo, khi gã ngồi trước mặt chỉ cần nói một câu là ngay lập tức, nàng biết thừa câu đằng sau như thế nào, thậm chí, biết tuốt cái kịch bản của gã nữa. Chính điều này làm cho đàn ông cụt hứng. Họ không khoa chân, múa tay được, nên sự ức chế sẽ càng cao… Và tất yếu, lần sau sẽ không còn muốn gặp. Khi cái sĩ diện không được thăng hoa, tất yếu dẫn đến việc sợ gặp phụ nữ là… nhà báo!
"Có quán tính phê phán xã hội từ trong máu???" Chắc chắn, câu này chỉ có đám đàn ông từng cụt hứng trước mặt nữ nhà báo mới nghĩ ra được. Những đàn ông này, trước khi ngồi nói chuyện với nữ nhà báo cũng chắc chắn đã thủ các loại "hung khí" từ dao, kiếm đến gậy gộc để nói chuyện cho hoành tráng. Họ cũng đã chuẩn bị tinh thần thép để chống trả quyết liệt với những lập luận của nữ nhà báo. Có khi, trước giờ đi gặp nàng, họ đã mua cả đống báo để đọc tin tức của ngày hôm đó, rồi có chuyện kể, chuyện nói, rồi bình luận cái lọ cái chai. Họ có thể đưa ra những quan điểm đúng hay sai. Nhưng nữ nhà báo cũng không thể hiện quá nhiều biểu cảm như xúc động hay tròn xoe mắt ngạc nhiên về cái sự trang bị thông tin đầy mình của đối tác. Mà chỉ nghĩ đó là chuyện đương nhiên của mọi người. Nên tay đàn ông đó sẽ càng thất vọng.
Nữ nhà báo không có dòng máu phê phán sẵn trong máu. Máu của họ cũng là A, B hay OB gì đó như đàn ông. Họ chỉ khác những người phụ nữ không làm báo là họ dám nói ra quan điểm trước người đàn ông mà không nghĩ đó là thói xấu. Họ không làm được như những người phụ nữ khác là ngồi xuýt xoa chuyện phô bày kiến thức hay nói theo kiểu dạy đời của ai đó trước mặt họ…
Nữ nhà báo không phải là hổ. Cũng không phải là thiên thần. Họ là những con người nhạy cảm, bản lĩnh, tỉnh táo và không kém phần xinh đẹp!
Nhưng bi kịch cũng chính từ cái sự tỉnh táo đó! Đàn ông vẫn là đàn ông – thích sự ngây thơ, cho dù nó có giả tạo… Mà nữ nhà báo lại không thể ngây thơ, cho dù cố tình giả tạo! Nữ nhà báo cũng không thể làm bò đội nón. Họ đội… mũ cối để khi cần có thể lao vào "tâm bão".
Theo tintuc online