Va
Nói vậy chắc khó tin, nhưng “người thật, việc thật” một trăm phần trăm đang hiện hữu trong giới sáng tác văn chương. Võ Thị Lê Thuỷ (bút danh Lê Thuỷ) được ông Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Dak Nông mời từ Ban Dân vận Tỉnh uỷ về làm Trưởng ban biên tập Tạp chí Văn nghệ Nâm Nung của Hội. Nguyên do, Lê Thuỷ được giới văn chương Dak Nông đánh giá là cây bút văn xuôi “nổi trội”. Hầu như số tạp chí nào, cô cũng góp phần, lúc tản văn, khi ghi chép, truyện ngắn… làm cho chất lượng tạp chí được nhiều người quan tâm. Bỗng một ngày gần đây, có độc giả Lê Thắng (Dak Lak) phát hiện ra truyện ngắn Bóng Kơ-nia đổ dài đăng trên Tạp chí Nâm Nung số tháng 8 năm 2008 của Lê Thuỷ lại giống từ đầu đến chân truyện ngắn cùng tên của tác giả Dương Bình Nguyên trên Việt Nam thư quán. Net đến thế (để nguyên cả tít lẫn nội dung). Không những vậy, số tháng 10 năm 2008, truyện ngắn Miền huyền thoại của tác giả Lê Thuỷ lại tiếp tục “trùng” nội dung truyện ngắn Miền đất hoa vàng cũng của tác giả Dương Bình Nguyên. Ông Lê Thắng gửi thắc mắc này đến Tạp chí Nâm Nung, Hội Văn nghệ cùng các ban – ngành tỉnh Dak Nông để thẩm định. Cô Lê Thuỷ một mực nói rằng truyện ngắn này do cô viết trước, còn ông Dương Bình Nguyên nào đó có thể dựa đó để đăng lại. Ông Chủ tịch Hội Văn nghệ muốn giữ uy tín cho Lê Thuỷ và cho Hội nên tuyên bố đây là một âm mưu của ai đó dựng lên hại nhau. Sự việc này được những người có trách nhiệm ở Dak Nông nhanh chóng cho qua, không muốn làm to chuyện làm gì.
Trớ trêu thay, trên tạp chí Văn nghệ Quân đội số tháng 6/ 2006 đăng truyện ngắn dự thi của Hoài Hương với tựa đề Trong tim tôi có một vị tướng lại cũng chuyển thành truyện ngắn của Lê Thuỷ đăng trên tạp chí Nâm Nung số 59 tháng 4/ 2010, nội dung không thừa một chữ, chỉ có cái tít khác đi Một lần và mãi mãi.
Cũng bởi có sự trùng hợp lặp lại nhiều lần như vậy nên độc giả sinh nghi dẫn tới tò mò, muốn làm rõ thực hư về một cây bút được nhiều người quan tâm ở Dak Nông. Từ đó phát hiện ra nhiều truyện ngắn hay của tác giả khắp nơi chuyển thành tác giả Lê Thuỷ như truyện ngắn Vết chân ngựa trên đường mòn của tác giả Đỗ Bích Thuý chuyển sang tạp chí Nâm Nung số tháng 10/ 2010 thành Vết chân trên đường mòn của Lê Thuỷ.
Xưa kia, ăn trộm (đạo chích) có người coi đó là nghề mưu sinh, thiên hạ ghét cay ghét đắng, nhưng họ lại cũng được tha thứ bởi con người “túng quẫn làm càn”. Nhưng cái nghề ăn trộm văn chương người khác một cách trắng trợn thì xã hội khó dung tha. Bởi đạo văn không phải hạng người túng quẫn, mà là người có tri thức hẳn hoi. Dùng trí tuệ, công sức của người khác một cách có ý thức như vậy chỉ có hai điều : Một là người ham nổi danh bằng cái vỏ láng bóng bên ngoài, hai là chạy theo đồng tiền nhuận bút tầm thường, bởi trong số đó có cả tác phẩm đăng ký nhận kinh phí hỗ trợ sáng tạo văn học nghệ thuật của Hội.
Lương tâm của người đạo văn đã đành, trách nhiệm của người lãnh đạo Hội, người Tổng biên tập tạp chí nghĩ gì khi tất cả những chuyện không minh bạch đó diễn ra thường xuyên mà không biết và liệu có nhận ra mối nguy hại của nó tới phong trào văn học nghệ thuật đang mất lòng tin từ những việc “cho qua” này?
Nguyễn Liên
Nguồn : Hội Nhà văn