Hiểu hơn đời lính nhà giàn

Kỹ sư Trần Minh Khanh, đội trưởng đội công tác của Viettel, cho biết đội bắt đầu rời cảng Cát Lở (Vũng Tàu) từ ngày 5-4. Trong đội có ba người đã lập gia đình, những chàng trai còn lại đều… đang yêu. Một Hùng Sơn vui vẻ, miệng lúc nào cũng cười; một Đinh Vũ Long chắc nịch; còn Đào Duy Vương trông rất trẻ và xông xáo… Họ tất bật lắp chảo sóng dưới cái nóng hừng hực giữa đại dương xanh ngút ngàn của tổ quốc.

“Chúng tôi đã từng đi công tác xa nhưng đây là lần đầu tiên lênh đênh trên biển dài ngày như vậy” – Hùng Sơn tâm sự. Bài tập đầu tiên của cả đội là làm quen với những con sóng chập chùng khi rời thuyền lớn theo xuồng nhỏ để lên nhà giàn. “Cực nhất có lẽ là lúc chuyển vật liệu từ xuồng lên nhà giàn. Vì xuồng nhỏ nên chỉ cần sóng đánh mạnh một chút xíu đã tròng trành, gây khó khăn cho việc vận chuyển. May mà có các anh ở nhà giàn giúp đỡ…”.

Nhà giàn DK1- biểu tượng chủ quyền của biển đảo Việt Nam. Ảnh: THÁI BÌNH

Đội trưởng Trần Minh Khanh kể ban đầu anh em trong đội cũng hơi dội vì chuyện ăn uống, sinh hoạt trên nhà giàn khá hạn chế, dù đã được các chiến sĩ ở đây “đãi ngộ ở chế độ thượng khách”. “Nhưng nghĩ lại mới thấy cái cực của mình chẳng là gì so với các anh chiến sĩ ở đây. Mình chỉ ở hơn tháng rồi về, còn họ thì quanh năm suốt tháng phải sinh hoạt trong điều kiện khó khăn như vậy. Vì thế, chúng tôi cố gắng làm xong sớm để đưa sóng nối liền nhà giàn với đất liền” – anh Khanh nói.

Cầu nối yêu thương

Cái cảm giác nhìn người lính nhà giàn vui mừng ôm điện thoại nối về đất liền làm cho cả đội quên đi những mệt nhọc và xoa dịu bớt nỗi nhớ xa nhà. Hùng Sơn kể: “Hôm đầu tiên có sóng, có anh nằm dang cả tay chân ra giường mà gọi về nhà. Có người còn nói vui với vợ là mình đang đứng trước nhà. Vợ tin ngay, bởi trước giờ ngoài nhà giàn làm gì gọi được điện thoại. Đến chừng vợ mừng rỡ ra đón thì anh ta mới cười xòa trong điện thoại rằng anh vẫn đang ở trên nhà giàn, rằng có điện thoại thì khác gì mình ở gần nhau…”.

Mỗi chuyến công tác của các chiến sĩ làm nhiệm vụ ở nhà giàn kéo dài đến mấy tháng, cho nên có trường hợp cha đi lâu ngày quá, khi trở về con cái không nhận ra giọng nói của cha mình. Nay thì qua điện thoại, con cái phần nào biết và nhớ giọng cha. Trước đây, ngoài những bức thư chứa niềm thương nỗi nhớ – mà phải những hai, ba tháng vợ chồng mới nhận thư nhau một lần, họa hoằn lắm họ mới gọi được cho nhau qua sóng radio nhưng phải canh giờ phát sóng và phải… lén đơn vị. Bây giờ hằng ngày họ có thể nhắn tin, gọi điện thoại hay thậm chí… chat với nhau. Những tin nhắn yêu thương, những lời hỏi thăm, động viên, chia sẻ vừa xoa dịu phần nào nỗi nhớ nhà của người lính biển, vừa giúp những người vợ, người con ở hậu phương cảm thấy như chồng, cha của họ luôn gần gũi trong đời sống hằng ngày.  

Kỹ sư Công ty Viettel đang lắp đặt trạm thu sóng trên nhà giàn DK1/12. Ảnh: MINH CƯỜNG

Phó chỉ huy nhà giàn DK1/12 – Đại úy Nguyễn Văn Khôi nói: “Việc lắp đặt các trạm sóng không chỉ có ý nghĩa lớn với cuộc sống của anh em ở nhà giàn mà còn ích lợi cho cả bà con ngư dân đi biển. Khi tàu thuyền có sự cố gì hay khi mưa bão, bà con sẽ thông tin liên lạc với nhau và với đất liền, nhờ đó công tác cứu hộ, cứu nạn sẽ dễ dàng hơn”. 

Khi tàu chúng tôi rời nhà giàn DK1/12, những công đoạn cuối của chảo tiếp sóng ở đây cũng đã hoàn tất. Và lợi ích đầu tiên mà chúng tôi thụ hưởng được từ những trạm tiếp sóng này chính là truyền những thông tin, hình ảnh từ nhà giàn DK1 về với đất liền để chia sẻ với bạn đọc.

Theo Pháp luật TPHCM

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *