Những chuyến hành trình của Thắp Sáng Niềm Tin – những chặng đường chưa bao giờ mỏi để tìm về màu áo trắng thơ ngây sân trường, để thắp lại những nụ cười học trò luôn vượt lên gian truân vươn đến ước mơ. Chuyến phà Vàm Cống đưa chuyến xe chúng tôi xuôi về thành phố Long Xuyên tỉnh An Giang. Giữa nhịp sống năng động thị thành, sẽ càng thêm thương cảm và tự hào vì còn đó những hoàn cảnh khó khăn của các em học sinh vẫn quyết tâm bám trường, bám lớp thắp lên hi vọng cho chặng đường tương lai…
Video clip chương trình Thắp sáng niềm tin – Kỳ 339: Em Ngô Ngọc Tú
Câu chuyện nhỏ của riêng em học sinh Ngô Ngọc Tú – lớp 11 chuyên Sinh – một cô học trò đã nuôi dưỡng ước mơ thi vào trường chuyên ngay khi gia đình em gặp những biến cố mất mát như góp thêm minh chứng tiêu biểu cho ý chí vượt khó nổi bật của các em học sinh trường chuyên.
Chị Ngô Thị Lệ – người mẹ yêu thương mà Ngọc Tú luôn nhắc đến đã gánh cả vai trò làm mẹ, làm cha, kiên cường vượt qua những tháng ngày gian nan nhất để các con vẫn vững lòng bước tiếp con đường học tập. Đó là những ngày chị chống chọi với mất mát vây quanh khi người chồng dứt áo ra đi, cảnh nhà thì thiếu trước hụt sau. Đó là những nỗi đau chị đã nuốt vào lòng để giữ cho mình sự bình tĩnh an nhiên để các con thấy rằng: khó khăn chỉ là cách giúp mình rèn luyện nghị lực, ý chí.
Chương trình đã cùng Ngọc Tú trở về mái nhà dột xiêu tạm bợ của mấy mẹ con em giữa một xóm lao động nghèo, chật vật vây quanh… Thật khó hình dung nơi ở chật hẹp, vá chằng đụp bằng những mảnh tôn cũ lại là nơi trú ngụ của cô bé hay cười và lạc quan như Ngọc Tú…
Càng bất ngờ hơn khi gia tài lớn nhất của ngôi nhà cũ kỹ là chi chít bằng khen, giấy khen các kì thi học sinh giỏi và nhiều năm liền học giỏi của cô trò nhỏ. Nơi ngôi nhà sàn chông chênh, cuộc trò chuyện với Ngọc Tú lại hé mở bao điều thú vị khi giữa những khó khăn em luôn biết cách tạo cho mình sự lạc quan.
Em Ngọc Tú gương mặt sáng, nụ cười hiền lành, luôn lạc quan và tích cực giữa vô vàn những khó khăn đeo mang: đó là câu chuyện cha bỏ đi, mẹ một mình bươn chải, câu chuyện của cô bé với ước mơ thi vào trường chuyên tưởng rằng đã có lúc phải kết thúc dở dang…
Ngoài tình thương dành cho mẹ, Tú còn dành trọn sự yêu thương, chăm sóc cho cậu em trai nhỏ: Bảo Long. Khi cha ra đi, Bảo Long còn quá nhỏ để cảm nhận bao nỗi mất mát ập xuống mái gia đình. Ngọc Tú luôn thay mẹ dắt dìu và chăm sóc cho em trai từ những bữa cơm khi mẹ vắng nhà, từ những câu chuyện vui ở lớp, ở trường để nuôi dưỡng trong em một tấm lòng say mê học tập. Dù còn nhỏ nhưng Bảo Long đã thể hiện là một cậu học trò ngoan, luôn biết đỡ đần cho mẹ và chị gái.
Những buổi cơm chiều khi mẹ về luôn ấm áp dù đơn sơ, thiếu thốn. Góc nhà nhỏ qua bao mùa nắng mưa vẫn rộn ràng tiếng trẻ thơ lấp đầy cho những giây phút lạc lõng tủi buồn. Dẫu không thể cho các con một ngôi nhà lành lặn, một tổ ấm trọn vẹn nhưng với tình yêu thương hết lòng, chị Lệ vẫn luôn nở nụ cười tươi như nhắc nhở các con mình biết hạnh phúc và trân trọng những gì mình đang có…
Đêm mênh mang lặng yên, chỉ còn những hơi thở suy tư bên trang vở của cô trò nhỏ Ngọc Tú. Những bài toán, những kiến thức, những yêu thương và hi vọng em góp nhặt mỗi ngày đang làm đầy thêm cho hành trang đến lớp. Chiếc kính cận thêm dày hơn qua bao đêm dài thao thức, nhưng Ngọc Tú vẫn tin rằng, những tia nắng ấm áp rồi sẽ rạng ngời buổi bình mình như chính em luôn là mặt trời nhỏ thắp sáng cho câu chuyện ước mơ của chính mình…