Mò cua bắt ốc hay bơi xuồng giăng lưới, nương theo con nước để kiếm cái ăn là công việc mưu sinh của rất nhiều bà con . Nhưng với những người khiếm khuyết thì đây còn là công việc nhiều rủi ro nguy hiểm. Và đó chính là câu chuyện của anh Nguyễn Văn Thừa, xã Phú Sơn, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre – người chồng người cha khuyết tật làm công việc bơi xuồng đi vớt ve chai để nuôi vợ và 3 con nhỏ. Bởi cơ thể bị tật sau cơn sốt bại liệt lúc nhỏ, khó tìm được nghề nghiệp phù hợp nên anh Thừa buộc lòng phải gắn bó với công việc sông nước nguy hiểm này để nuôi vợ và 3 đứa con thơ.
Cũng giống hoàn cảnh anh Thừa, gia đình anh Nguyễn Văn Vân ngụ xã Phước Hưng, huyện An Phú, tỉnh An Giang cũng trông nhờ vào mùa nước với nghề đan lợp cá linh làm nguồn thu nhập chính từ ngày anh Vân lâm bệnh, gia đình không có người chăm lo chuyện đồng áng. Từ ngày chồng lâm bệnh, chị Trương Thị Thày – vợ anh Vân – phải một mình quán xuyến ruộng vườn. Sau giờ học ở trường, cháu Chấn Bang – con trai út của anh Vân chị Thày – lại phụ giúp cha mẹ những công việc trong nhà để cha mẹ yên tâm làm lụng trang trải cuộc sống.
Cuộc mưu sinh vất vả, thế nhưng niềm tin vào cuộc sống, sự cố gắng thoát nghèo mãnh liệt của các anh, khiến không ít người nể phục ! Anh Vân và anh Thừa đều chung ước mơ là có nghề nghiệp ổn định thay cho công việc mưu sinh bấp bênh theo sông nước hiện tại, chăm lo cuộc sống và vươn lên thoát nghèo !
Hồng Ngân