Giọng ca 'Tình ca cho em' nói rằng chị may mắn vì được quen nhạc sĩ họ Trịnh sớm.

– Từng là ngôi sao đình đám thập niên 90, gần chục năm nay chị lại rất ít xuất hiện. Tại sao vậy?

– Tôi bắt đầu được khán giả chú ý từ năm 1990 nhờ khả năng hát đa dạng về thể loại, có ngoại hình sexy, hot và phong cách nổi loạn. Thời điểm đó, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã đích thân mời tôi thu âm album nhạc đầu tiên của anh kể từ khi chị Khánh Ly ra nước ngoài sống. Năm 1991, tôi lập gia đình rồi ở nhà chăm sóc con một thời gian, sau đó trở lại và tiếp tục hoạt động sôi nổi.

Sau khi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và đặc biệt là ba tôi qua đời vào đầu thập niên 2000, tôi bị hụt hẫng, suy sụp tinh thần. Khi đó, tôi chỉ muốn từ bỏ mọi thứ, ra nước ngoài sống và không còn ý định ca hát nữa. Nhưng, dần dần thời gian qua đi và tôi cũng nguôi ngoai. Tôi bắt đầu làm việc trở lại, rồi lần lượt ra các album vào năm 2003, 2005 và mới đây là tháng 12/2013.

Gần 10 năm nay, tôi không còn xuất hiện nhiều mà chỉ muốn làm những gì mình thích, tham gia các chương trình mình thấy được trân trọng. Mỗi khi được mời hát, tôi đều hỏi đơn vị tổ chức tại sao lại mời mình. Khi hiểu được lý do, tôi sẽ cảm thấy hào hứng hơn.

Ca sĩ Hồng Hạnh – một trong những giọng ca nổi tiếng nhất thập niên 90.

– Những lúc không đi hát thì chị làm gì?

– Ngoài hoạt động nghệ thuật, tôi còn phụ ông xã trong việc kinh doanh nhà hàng Nhật ở một khách sạn 5 sao. Với âm nhạc, có giai đoạn tôi chẳng làm gì cả, nhưng khi có ý định làm gì thì tôi tập trung toàn bộ sức lực vào nó. Ví dụ album nhạc Trịnh Công Sơn Diễm xưa, tôi và người bạn Thái Hòa đã mất cả năm để thực hiện. Tôi muốn những gì mình làm ra phải có giá trị cao, nên rất chỉn chu trong từng khâu. Với mỗi bản phối, tôi phải cùng làm việc với nhạc sĩ trong phòng thu để đạt được hiệu quả cao nhất và đúng ý mình nhất. Ít ai biết, tôi thuộc đến từng đoạn phối trong mỗi bài hát, để khi hát live có thể “phiêu” chuẩn như trong CD. Trong trường hợp bài nào khó hát live, có khi tôi phải mở chính CD của mình ra để học đi học lại từng câu “phiêu”.

– Tại sao chị lại tự “làm khó” mình như vậy, trong khi nhiều người vẫn quan tâm đến số lượng và bề nổi hơn?

– Tôi bắt đầu đi hát khi đất nước mình còn nghèo, và tôi phải trải qua rất nhiều khó khăn, vất vả mới có được thành công. Trong khi đó, công nghệ và truyền thông đến tận bây giờ mới phát triển. Vì vậy, tôi hiểu được giá trị thực sự của những gì mình có ngày hôm nay.

Tôi từng chạy 4-5 show diễn trong một ngày, nhưng đó là thời kỳ còn trẻ và sung sức. Những năm gần đây, tôi học hỏi theo những ca sĩ nước ngoài, xuất hiện ít nhưng lần nào cũng phải có cái để người ta nhớ đến. Bây giờ, tôi chủ động nhờ người quay lại video trong mỗi show diễn để khi rảnh rỗi xem lại, tự rút kinh nghiệm cho bản thân. Chưa kể, thỉnh thoảng tôi còn đi xem ca nhạc, ngồi dưới thưởng thức đồng nghiệp hát. Một số nghệ sĩ có cái tôi rất cao, sẽ khó chấp nhận việc đi xem người khác hát nhưng tôi thì không. Khi ngồi bên dưới, mình có thể thấy những cái chưa được của đồng nghiệp như cách hát, dáng đứng… để còn sửa cho chính mình.

Tôi khá khó tính, nên cách làm CD của tôi cũng khác. Trong mấy chục năm ca hát tôi phát hành chưa đến 10 album. Đặc biệt, đến tận bây giờ tôi mới có được một CD nhạc Trịnh đúng nghĩa do chính mình làm. Tôi tự tin là sản phẩm của mình khác hẳn những sản phẩm của các ca sĩ khác. Bởi, sau mỗi bài hát tôi có một câu chuyện gắn liền với nó. Tôi may mắn được quen anh Trịnh Công Sơn khi tôi còn rất trẻ và sức khỏe của anh còn tốt. Vì vậy, tôi được nghe anh chia sẻ nhiều điều.

Nữ ca sĩ hài lòng với cuộc sống viên mãn trong thời điểm hiện tại.

– Một số ca sĩ cảm thấy họ bị mất “lửa” khi không còn hoạt động nghệ thuật thường xuyên, còn chị thì sao?

– Tôi thì ngược lại. Tôi nghĩ nếu mình xuất hiện nhiều quá sẽ trở nên nhàm chán và bình thường. Lúc người ta chạy show, mình tranh thủ nghỉ ngơi, tập thể dục, tập hát để tái tạo năng lượng và suy nghĩ những ý tưởng mới. Đó là lý do khiến tôi luôn hân hoan, hứng khởi khi chuẩn bị cho một chương trình nào đó. Ví dụ như chuyến đi biểu diễn tại Nhật Bản sắp tới, nó làm tôi cảm thấy thích thú và thậm chí có chút áp lực khi “mang chuông đi đánh xứ người”.

Tối 8/2, tôi có chuyến bay sang xứ sở hoa anh đào. Sau đó, tôi biểu diễn trong chương trình Miss Universe tại một tỉnh của Nhật. Trong đêm này có các nghệ sĩ khách mời đến từ Hàn Quốc, Trung Quốc nữa, nhưng chỉ có tôi là ca sĩ. Khi tôi hỏi, ban tổ chức cho biết họ đã theo dõi thông tin về tôi và thấy rất thú vị khi tôi có khả năng hát được tiếng Nhật.

Sau chương trình này, tôi sẽ tham gia đêm diễn dành riêng cho kiều bào, khách hàng, đối tác và nhân viên của Tập đoàn FPT tại Tokyo, Nhật Bản vào tối 15/2. Tôi đi cùng ca sĩ – doanh nhân Thái Hòa và nhạc sĩ Đức Thịnh.

Nói về chuyến đi, đây đúng là một cơ duyên. Tôi được chính ông Bùi Quang Ngọc – Tổng giám đốc Tập đoàn FPT – ngỏ lời mời sang Tokyo hát nhạc Trịnh sau khi ông nghe thử CD Diễm xưa của tôi và Thái Hòa. Chúng tôi sẽ đem các tình khúc Trịnh Công Sơn tới thủ đô của Nhật Bản như món quà dành tặng những người Việt xa xứ trong dịp đầu năm mới.

– Chị nghĩ sao nếu nói đây là giai đoạn chị tràn trề năng lượng nhất trong hàng chục năm qua?

– Năm 2014, tôi có rất nhiều dự định. Đây là khoảng thời gian tôi sung sức, sẵn sàng thực hiện những kế hoạch mình đã vạch ra từ lâu nhưng chưa có điều kiện để làm.

Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp với tôi. Tôi hài lòng với những gì mình có, một người chồng có thể chia sẻ nhiều điều và một đứa con đẹp trai, ngoan ngoãn. Tôi được ủng hộ về tinh thần, đủ niềm tin làm gì mình thích.

Con trai tôi năm nay 22 tuổi, đang du học ngành Y ở Hungary. Dự kiến khi cháu học xong tôi sẽ cho cháu sang Mỹ học tiếp thạc sĩ, cũng phải đến tận năm 2021 mới hoàn tất. Hàng ngày, tôi và cháu trò chuyện, trao đổi thông tin với nhau qua điện thoại.

– Không ít người từng hoài nghi về đời sống hôn nhân của chị, khi chị và ông xã người Nhật có sự chênh lệch về tuổi tác khá lớn. Chị muốn nói gì?

– Anh ấy lớn hơn tôi khá nhiều tuổi, nhưng không vì thế mà chúng tôi thiếu đi sự hòa hợp. Hồi còn trẻ, có thể tính cách tôi hơi bốc đồng nên đôi khi hai bên không hiểu nhau. Nhưng cũng chính nhờ sự khác biệt đó mà cuộc sống vợ chồng trở nên thú vị hơn. Sẽ khó có hạnh phúc nếu hai người có tính cách và suy nghĩ quá giống nhau.

Tôi đã quan sát nhiều cặp vợ chồng mà vợ là người Việt còn chồng người nước ngoài. Tôi không ngại, mà còn tự hào khi chồng mình là người Nhật Bản. Tôi học hỏi được từ anh rất nhiều điều, là những đức tính tốt lẫn văn hóa ứng xử, văn hóa sống của người dân nước này.

Tôi thấy, việc tôi trẻ còn ông xã lớn hơn nhiều tuổi có khi lại là lợi thế không phải ai cũng có được. Bởi, điều quan trọng nhất trong cuộc sống hôn nhân là cách người ta cư xử với nhau như thế nào. Đôi khi, hai người ở cạnh nhau sẽ thấy mọi thứ dần trở nên bình thường, nhưng nếu thử đưa ông xã đi cùng trong những cuộc gặp gỡ bạn bè, sẽ thấy anh ấy có nhiều điều khiến người khác phải nể phục và đánh giá cao.

– Ở tuổi U50, chị vẫn rất trẻ trung và tràn đầy sức sống. Làm thế nào để tinh thần lúc nào cũng tươi tắn như vậy?

– Có những đêm không ngủ được, sáng dậy nhìn mình trong gương tôi thấy rất chán. Song, vẫn phải tìm cách để thoát khỏi tâm trạng đó. Khi ấy, tôi sẽ tự lao vào tập thể dục. Có giai đoạn buồn quá, tôi tập mỗi ngày tới 4 tiếng, mệt quá thì lăn ra ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, tự thấy tại sao mình lại phải buồn mãi. Thế là vui vẻ, tươi tỉnh trở lại.

Tôi biết, không phải ai cũng may mắn có được cuộc sống viên mãn và đầy đủ. Tôi có sự đồng cảm và tôi tin rằng, bằng cách này hay cách khác thì người ta vẫn sẽ có sự thay đổi sau khi đọc những chia sẻ của tôi.

Theo Ngoisao

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *