Bên bờ hạnh phúc

“ Ví dầu cầu ván đóng đinh/Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi/Khó đi mẹ dắt con đi/Con đi trường học mẹ đi trường đời”. Tiếng hát chưa tròn vành rõ chữ của người phụ nữ khuyết tật với tất cả tình yêu thương dành cho đứa con gái nhỏ mang nỗi buồn man mác giữa một vùng quê ở xã Long Trị, huyện Phụng HIệp, tỉnh Hậu Giang… 

Video clip chương trình Thần tài gõ cửa – Kỳ 248: Anh Lê Văn Vay

Hơn 20 năm đã trôi qua, thế nhưng nỗi ám ảnh về tai nạn nhà cháy khiến chị bị bỏng toàn thân vẫn chưa thể nguôi ngoai. Đớn đau, tủi buồn, chị Lê Thị Lanh gắng gượng vượt lên số phận với ước mơ có một ngày tìm được hạnh phúc giản đơn như bao người.

Bao nhiêu năm thu mình nơi góc nhà chật hẹp, lần đầu tiên được Hội Phụ nữ địa phương hỗ trợ cho đi học nghề thêu, chị Lanh chưa từng nghĩ mình có thể tìm được người bạn đời yêu thương, đồng cảm cùng hoàn cảnh bất hạnh của mình. Gặp được anh Lê Văn Vay giữa muôn vàn những vất vả vì cuộc sống khép mình. Nên duyên từ lần hội ngộ tình cờ, chính sự đồng lòng vượt khó và sự cảm thông sâu sắc, anh Vay – chị Lanh đã dựng xây nên mái nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng tràn ngập tiếng cười.

Gương mặt không còn lành lặn, đôi tay co rút khiến chị thêm khó khăn khăn khi chăm sóc con nhỏ, nhưng đối với chị người mẹ thì con cái là món quà lớn nhất mà cuộc sống bù đắp cho mình. Nhìn con gái khoẻ mạnh, đáng yêu, chị Lanh không ngại gian khó chăm cho con từng bữa ăn, giấc ngủ.

Công việc đan lờ bắt cá đòi hỏi sự tỉ mỉ và khéo léo, đôi lúc khó xoay trở theo ý muốn, đặc biệt là với đôi tay yếu ớt từ sau trận sốt bại liệt ngày còn thơ. Anh Vay luôn tự nhủ mình không được nản lòng để có thể làm nên những chiếc lờ bền đẹp, bán cho bà con, nhận lấy số tiền quý giá chăm lo cho gia đình.

Không thể đứng vững bằng đôi chân, cũng không thể cầm nắm chắc chắn từ đôi tay khiếm khuyết, anh Vay tự động viên mình vượt khó từ ý chí vững bền và tình yêu thương lớn lao dành cho vợ và con gái nhỏ.

Giữa sông nước mênh mông, công việc giăng lưới kiếm từng con cá nhỏ chất chứa nhiều rủi ro nguy hiểm, nhìn anh với nụ cười lạc quan và niềm tự hào vì có thể tự tay chăm lo cho vợ và con gái, chúng tôi thêm khâm phục người đàn ông khiếm khuyết nhưng tình nghĩa luôn trọn vẹn, tròn đầy…

Nơi mái nhà nhỏ liêu xiêu cặp mé sông, bếp lửa nhỏ vẫn ấm hương khói thơm, dẫu quanh đây cuộc sống còn bộn bề những long đong. Tin rằng từ mái ấm bé nhỏ, anh Vay, chị Lanh sẽ chắt chiu bao ước mơ thật đẹp cho con gái, cho gia đình và cuộc sống bền chặt ngày mai.

Tường Vi 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *